Trẻ em và những câu chuyện đáng suy ngẫm cho người lớn.

0
64

Tính cách ngây thơ, hồn nhiên của trẻ em mang lại tiếng cười và niềm vui không thể thiếu trong cuộc sống. Con người càng lớn lên càng nhiều mưu mô, tính toán. Phải đau đầu với công việc, tiền bạc và hết thảy mọi chuyện trong cuộc sống. Ai trong chúng ta khi trưởng thành cũng mong muốn được một lần trở lại làm trẻ con, để vô tư hồn nhiên nói cười và chẳng phải nặng đầu suy nghĩ.

Nhưng cũng chính sự vô tư, thoải mái bộc lộ những suy nghĩ ngây thơ của mình “nghĩ gì nói nấy” của trẻ em lại giúp người lớn chúng ta nhận ra được nhiều điều quan trọng đã bỏ qua của cuộc sống.

Câu chuyện thứ nhất: Rửa bát

Ăn cơm xong, mẹ và con gái rửa chén bát trong bếp, bố và con trai ngồi xem ti vi. Bỗng nhiên có tiếng đổ vỡ dưới bếp, sau đó im bặt. Con trai nói: “Con biết chắc mẹ vừa làm bể chén bát”, bố hỏi: “Tại sao con chắc như thế?”, con trai trả lời: “Vì không nghe tiếng mẹ la”.

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang cười, đang ngồi và trẻ em
Thay vì la mắng, hãy nhắc nhở con cẩn thận hơn. (Ảnh: Internet)

Chúng ta luôn đánh giá người khác và đánh giá bản thân qua những tiêu chuẩn nào đó, thường khó khăn với người khác nhưng lại rất dễ dãi đối với mình.

Câu chuyện thứ hai: Ước mơ

Một cậu học trò lớp ba viết rằng cậu muốn trở thành một diễn viên hài trong bài tập làm văn của mình. Người bố phê: “Không có chí lớn”, còn thầy giáo nói: “Thầy chúc em mang tiếng cười cho toàn thế giới”.

Trong hình ảnh có thể có: văn bản
Hãy để cho trẻ em được tự do ước mơ. (Ảnh: Internet)
Ước mơ luôn là điểm đến giúp mọi người phấn đấu. (Ảnh: Internet)

Là người lớn, chúng ta nên khuyến khích, cổ vũ hơn là đặt ra những yêu cầu quá cao đối với trẻ con. Hơn thế, chúng ta hãy mở rộng khái niệm thành công để trẻ con thoải mái tung đôi cánh ước mơ của mình.

Câu chuyện thứ ba: Đôi mắt

Một cậu bé 18 tuổi nhìn thấy từ cửa sổ xe lửa và hét lên …
“Bố ơi, hãy nhìn cái cây đi!”
Dad mỉm cười và một cặp vợ chồng trẻ ngồi gần đó, nhìn vào thái độ trẻ con của cậu bé 18 tuổi với sự thương hại, đột nhiên cậu bé lại kêu lên …

“Bố, nhìn đám mây đang chạy với chúng ta kìa!”

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, trẻ em, mũ và cận cảnh
Không phải ai sinh ra cũng được nhìn thấy ánh sáng. (Ảnh: Internet)

Cặp vợ chồng không thể cưỡng lại và nói với ông lão …

“Sao ông không đưa con trai mình đến một bác sĩ tốt?” Ông già cười và nói … “Tôi đã làm và chúng tôi vừa mới đến bệnh viện, con trai tôi đã mù từ lúc sinh ra, nó chỉ nhìn mọi thứ bằng mắt của mình mới hôm nay thôi.”

Mỗi người trên trái đất này đều có câu chuyện riêng của mình. Đừng đánh giá người khác trước khi bạn thực sự biết rõ về họ. Sự thật có thể làm bạn ngạc nhiên.

Câu chuyện thứ tư: Trái táo

Một em bé đáng yêu đang cầm hai quả táo trong tay. Mẹ em bước vào phòng và mỉm cười hỏi cô con gái nhỏ: “Con yêu, con có thể cho mẹ một quả táo được không?”

Em bé ngước nhìn mẹ trong một vài giây, rồi sau đó lại nhìn xuống từng quả táo trên hai tay mình. Bất chợt, em cắn một miếng trên quả táo ở tay phải, rồi lại cắn thêm một miếng trên quả táo bên tay trái.

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, ngoài trời
Ảnh minh họa. (Nguồn: Internet)

Nụ cười trên gương mặt bà mẹ bỗng trở nên gượng gạo. Bà cố gắng không để lộ nỗi thất vọng của mình.

Sau đó, cô gái nhỏ giơ lên một trong hai quả táo vừa bị cắn lúc nãy và rạng rỡ nói: “Quả táo này dành cho mẹ nhé, nó ngọt hơn đấy ạ!”

Câu chuyện chứ năm: Cậu bé bán vé số

Đó là vào một ngày trời mưa to, tôi trở về nhà sau một ngày dài làm việc mệt mỏi: lương bị cắt, công việc không suôn sẻ, lại còn bị sếp mắng, tôi cảm thấy hôm nay là một ngày thật tồi tệ, và vô thức đánh đồng những người trong xã hội này thật xấu xa biết bao.

Trời đổ mưa tầm tã, những cửa hàng tiện lợi, quán cà phê trở nên đông đúc hơn lạ thường. Tôi che ô và đi bộ trên vỉa hè, mong có thể đến trạm xe buýt đúng giờ để bắt được xe về nhà. Đến khúc ngã tư mà qua phía đối diện là đến trạm xe buýt, tôi thoáng thấy bóng dáng nhỏ bé chạy vụt đi, theo sau đó là những tiếng hô “ăn cướp, ăn cướp”. Bóng dáng ấy chạy về phía tôi, rồi chui vào một con hẻm nhỏ khuất người gần đấy.

Người ở phía bên kia đường dường như cũng ngại trời mưa nên chẳng hề đuổi theo nữa. Tôi nghĩ có lẽ thứ họ vừa mất cũng chẳng mấy quan trọng để họ phải chạy trong mưa tìm lại như thế. Một cảm giác tò mò chợt xuất hiện, tôi đi đến con hẻm nọ, nhìn thấy một cậu nhóc ăn mặc rách rưới đang cúi xuống một góc.

Tôi tiến đến gần hơn, nhìn thân người nhỏ bé đó ướt đẫm nước mưa mà bỗng thấy xót xa. Cậu bé ngước mắt lên nhìn tôi khi thấy mình được che ô, đôi mắt run lên vì sợ hãi nhưng cũng lại có chút nét kiên cường. Khi đó, có tiếng cún con rên lên khe khẽ đâu đây. Tôi đưa mắt nhìn theo thì thấy một chú cún con đang bị xích vào cánh cửa sắt la oai oái trong màn mưa.

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang cười, trẻ em, chó và ngoài trời
Cậu bé và chú cún của mình. (Ảnh: Internet)

Cậu bé yên lặng bẻ từng vụn bánh mì cho chú cún ăn, thản nhiên xem như thể sự tồn tại của tôi là không khí. Không hiểu sao tôi lại cứ đứng che mưa cho cậu bé ấy đến khi chú chó được cho ăn no.

“Vừa nãy cháu không định ăn trộm bánh mì, nhưng vì chú cún này đói quá rồi. Mà cháu sợ nó sẽ chết nên mới làm vậy.”.

Đoạn, cậu bé mở chiếc túi nhỏ đeo ngang hông ra cho tôi xem, trong đó có một tập vé số được bọc kĩ trong bao nilon trong suốt.

“Đây, cháu sẽ đền cho ông chủ tiệm bánh mì hai tờ vé số”.

Tôi bật cười nhìn cậu bé mặt mày lấm lem đó, cậu bé ấy có một suy nghĩ thật ngây thơ biết bao.

“Cháu có đói không?”, tôi bỗng hỏi khi nhìn cậu bé run rẩy.

“Dạ có”, cậu bé trả lời.

“Vậy tại sao không trộm bánh mì để ăn mà lại cho chú chó kia?”.

“Nếu nó không được ăn, nó sẽ chết mất. Còn cháu không có gì ăn, thì… vẫn còn sống thêm được. Với lại cháu có cách tìm được thức ăn, nhưng nó thì không có cách gì cả. Nó rất đáng thương”.

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và mọi người đang ngồi
Cậu bé yêu quý chú chó của mình. (Ảnh: kenh14)

Câu trả lời của cậu bé khiến tôi lặng người đi. Từ lúc nào mà một cậu bé nhỏ nhắn như thế này lại biết so sự sống chết của một chú cún không chủ với sự sống chết của mình trên cùng một bàn cân thế? Tôi tự cho rằng, có phải chỉ kẻ giàu có lòng dạ mới chật hẹp mà làm khó nhau, trông khi người nghèo không có gì nhưng lại cứ biết cho đi?

Tôi mua giúp cậu bé vài tờ vé số, bảo cậu bé hãy đem số tiền này trả cho ông lão bán bánh mì đi. Rồi tôi tìm cách phá xích để trả lại sự tự do cho chú cún.

Cậu bé khóc, cảm ơn tôi đến mức líu lưỡi rồi lại chạy vụt đi trong màn mưa, thi thoảng xoay người lại nhìn tôi cười. Kể từ đó, tôi chăm nuôi cho chú cún này, còn cậu bé hôm nọ thì tôi không gặp lại nữa. Tôi không còn gặp lại cậu bé, nhưng thật cảm ơn lòng yêu thương hào phóng của cậu bé bán vé số này đã đem lại cho tôi một bài học sâu sắc về cuộc đời: Những người giàu có về tấm lòng mới là người đáng quý.

Cũng kể từ đó, tôi xem trọng công việc mình đang làm, chịu đựng và tiếp thu, học hỏi để có thể thăng tiến, không chán nản về cuộc đời hay xã hội này nữa. Bởi tôi biết rằng những lúc tôi nghĩ mình là người bất hạnh nhất thế giới, thì đâu đó vẫn còn rất nhiều người khác bất hạnh hơn mình. Như cậu bé bán vé số ngày xưa thật bất hạnh về hoàn cảnh biết bao, nhưng sự giàu có trong tâm hồn của cậu lại tỏa sáng một cách đẹp đẽ vô cùng.

Nguồn: Tổng hợp

Có thể bạn quan tâm:

NHỮNG ĐỨA TRẺ SINH RA Ở TRƯỜNG SA

Quà 1/6 sao chỉ dành cho học sinh giỏi?